Góc nhỏ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Góc nhỏ


 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

SỨC SỐNG TIỀM TÀNG CỦA MỊ TRONG "VỢ CHỒNG A PHỦ" CỦA TÔ HOÀI (2) Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Bình chọn cho bài viết:

maitrinh_93
maitrinh_93
MODERATION
MODERATION
Nữ
Age : 30 Registration date : 07/07/2008 Tổng số bài gửi : 716 Đến từ : Lớp A3 - Trường THPT Hoàng Hoa Thám Công Việc hiện nay : Đi học + Tiểu nhị "Cháo Vịt Shop" Sở thích : Online !!!!


Bài gửiTiêu đề: SỨC SỐNG TIỀM TÀNG CỦA MỊ TRONG "VỢ CHỒNG A PHỦ" CỦA TÔ HOÀI (2) SỨC SỐNG TIỀM TÀNG CỦA MỊ TRONG "VỢ CHỒNG A PHỦ" CỦA TÔ HOÀI (2) DennhayWed Aug 06, 2008 10:38 am
Xuân đến rồi! Ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo gọi bạn đi chơi. Mị nghe tiếng sáo vọng lại thiết tha bồi hồi. Mị đã có phản ứng cới tiếng sáo. Tiếng sáo ấy đã khơi dậy sức sống ẩn náu trong Mị tưởng chừng như đã nguội tắt. Mị còn nhớ như in những lời bài hát tình tứ mà Mị đã nghe, đã hát, đã thổi sáo, thổi kèn lá ngày nào.
“Anh ném pao em không bắt
Em không yêu quả pao rơi rồi”


Những cảnh tượng ngày xưa đang nối đuôi nhau tìm về. Cô đâu phải người “chết dần chết mòn” nhân tính như Chí Phèo. Tiếng sáo giờ đây đã thấm vào trái tim Mị, thức tỉnh sự câm lặng bấy lâu. Rồi Mị uống rượu, men rượu hay men cuộc đời cay đắng đã nâng bổng tâm hồn Mị lên, thoát xác, vượt ra ngoài ô cửa “mờ mờ trăng trắng kia”. Khát vọng được đi chơi bỗng bùng cháy lên trong Mị. Sau bao năm sống trong nhà thống lý lần đầu tiên tiếng sáo của ai đó đến với Mị như một âm thanh của hiện tại rồi sau đó tiếng sáo làm sống lại bao rung động tâm linh của những mùa xuân năm nào. Mới đầu tiếng sáo còn lấp ló nơi đầu núi, cuối cùng tiếng sáo đã thực sự hòa nhập cùng Mị “trong đầu Mị rập rờn tiếng sáo”. Ngày xuân không có gì thu hút Mị bằng tiếng sáo, tiếng sáo đến với Mị mỗi lúc một mãnh liệt. Từ đầu là những âm thanh xa xôi sau đó trở thành lời mời gọi giúp Mị lãng quên quá khứ, hướng tới tương lai. “Tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi”. Mị tự ý thức về mình, Mị thấy lòng vui sướng phơi phới như thời con gái. Mị thấy mình còn “trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ, Mị muốn đi chơi”. Mị nghĩ thật là vô lý, Mị thấy mình với A Sử không có lòng mà vẫn phải ở với nhau. Mị khóc và đau khổ, Mị ghê tởm thằng A Sử “còn muốn bắt mấy người con gái nữa về làm vợ”. Lúc này đây Mị chỉ muốn ăn lá ngón cho chết ngay chứ không thèm nhớ lại nữa. Một sức sống mãnh liệt trong Mị như một hòn than hồng đang âm ỉ cháy. Mị xắn mỡ bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Có thể xem đấy là một hành động thức tỉnh. Nó có nghĩa là Mị đã thắp lên ngọn đèn soi rọi vào cuộc sống của mình, để thoát ra khỏi những đêm dài tăm tối triền miên của quá khứ. Và hành động này thúc đẩy hành động khác tiếp theo như một “phản ứng dây truyền” không thể ngăn lại được nữa. Dường như không chú ý đến những ràng buộc khắt khe , những xiếng xích tàn bạo của nhà thống lí Pá Tra, Mị tự mình hành động như một người tự do, theo tiếng gọi của mình : “quấn lại tóc, rút cái váy hoa…sửa soạn đi chơi Tết”. Giữa lúc lòng ham sống trỗi dậy mãnh liệt nhất thì cũng là lúc nó bị vùi dập xuống phũ phàng nhất. A Sử bước vào, thản nhiên, lầm lì trói đứng Mị vào cột nhà. “ Tóc Mị xõa xuống, A Sử quấn luôn tóc Mị lên cột”. Trong cái kỹ càng, rành rẽ của từng động tác của A Sử ta thấy toát lên sự tàn ác đến thản nhiên của một kẻ đã không còn chút gợn nào của lương tri nữa.

Và bây giờ Mị bật khóc, khóc cho cái oan trái của một kiếp người khao khát muốn sống, muốn yêu mà lại bị ghì chặt vào cuộc sống “ không bằng con ngựa” . Nhưng cũng từ đấy sức sống của một cô gái yêu đời lại trỗi dậy. Trong bóng tối cô đang mơ màng đi theo tiếng sáo, tiếng sáo ấy đã có lần đưa Mị đi theo những đám chơi, những cuộc chơi. Nhưng quá khứ chưa đi hiện tại đã về. Giờ đây cô đang bị A Sử trói, dường như cô sống mà như đã chết. Đã chết phần hồn giờ lẽ nào cô lại chết cả phần xác, Mị thấy xung quanh mình chỉ là bóng tối, không một tiếng động cô “vùng bước đi” nhưng tay chân đau quá không cựa được. Mị không nghe tiếng sáo nữa . Thực tại phũ phàng đã bóp nghẹt những ước mơ, khát vọng tươi sáng.

Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến cái đêm A Phủ bị trói đứng vào cậy cột gỗ trong nhà thống lí vì để hổ bắt mất con bò …A Phủ vì đánh lại con quan nên bị làng phạt và trở thành người gạt nợ cho gia đình thống lí. Vậy là giữa A Phủ và Mị đã có một cảnh ngộ chung: cùng là người gạt nợ cho nhà thống lí. A Phủ bị trói đứng ở đó mấy đêm liền rồi nhưng đêm nào cũng vậy, Mị dậy đốt lửa sưởi và thản nhiên như không có gì bên cạnh. Mỗi đêm, đêm nào cũng vậy khi ngọn lửa bùng lên Mị nhìn sang biết A Phủ còn sống nhưng Mị không nói năng gì. Nếu A Phủ là cái xác chết đứng đấy, cũng thế thôi. Mị vẫn trở dậy, vẫn sưởi, chỉ còn biết mình với ngọn lửa. Mị như vậy không phải vì trái tim bằng đá, không còn biết thương xót mà vì tâm hồn Mị đã khép kín và câm lặng rồi. Dường như sức sống trong tâm hồn cô đã khô cạn ? Không, ngược lại, sức sống ấy lâu nay bị dồn nén quá sức bây giờ nó đã vỡ tung ra khi “ngọn lửa vừa bập bùng sáng lên, Mị lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại của A Phủ”. Dòng nước mắt đó đã làm trỗi dậy trong Mị bản năng của một con người: tình thương những người cùng cảnh ngộ. Nhìn A Phủ, Mị chợt nhớ lại cái đêm Mị cũng bị A Sử trói đứng vào cột thế kia, cũng “nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ không lau đi được”. Như lần trước một khi ý thức sống trỗi dậy thì Mị lại nghĩ đến cái chết, nhưng lần này là một cái chết oan ức, vô lý của một người khác. Mị đã bị vắt về “trình ma” nhà thống lý rồi Mị phải cam chịu chết ở cái nhà này, còn A Phủ việc gì phải chết, A Phủ phải được sống. Sau ý nghĩ ấy lòng thương người lớn hơn thương thân, Mị đã cam chịu chết thì sợ gì mà không cứu A Phủ.

Rõ ràng Mị đã suy nghĩ đã lường trước được những gì sẽ xảy ra nếu cô cứu A Phủ. Thật lạ là trước hành động nguy hiểm ấy Mị không hề thấy sợ hãi mà còn bình tĩnh can đảm hơn bao giờ hết. Mị rút dao cắt dây trói cho A Phủ rồi cô cũng vùng chạy theo anh : “A Phủ cho tôi đi….Ở đây thì chết mất!”. Lương tâm như thức tỉnh Mị cứu A Phủ và cũng chính là tự cứu mình. Thật là dữ dội và khủng khiếp, tình huống truyện tạo nên tính bi kịch của số phận. Bao nhiêu máu và nước mắt đổ xuống Mị mới giành lại được tự do.

Viết “Vợ chồng A Phủ” Tô Hoài đã chứng tỏ sự lão luyện của một nhà văn hiện thực trong việc xây dựng nhân vật điển hình, khẳng định một cách nhìn mới về hiện thực. Nhân vật Mị được nhà văn Tô Hoài miêu tả khám phá theo chiều sâu của tâm hồn, trong những biến thái “thăng trầm gấp khúc” của tâm trạng. Miêu tả thành công sức sống tiềm tàng của nhân vật Mị, ngòi bút nghệ thuật của ông đã làm cho truyện ngắn này sáng bừng lên giá trị nhân đạo. Sự vùng dậy của Mị như một lời thách thức với số phận, là một lời kết tội đanh thép bộ mặt ghê tởm đối với bọn thống lý trong xã hội người Mèo. Thực dân Pháp và “cái ma” đã tiếp tay cho chúng. Mị là hình ảnh người con gái vùng rẻo cao từ bóng tối, máu và nước mắt mà giành được ánh sáng, được sống trong tự do và tình yêu.
http://download.com.vn
SỨC SỐNG TIỀM TÀNG CỦA MỊ TRONG "VỢ CHỒNG A PHỦ" CỦA TÔ HOÀI (2) Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Góc nhỏ  :: 

GÓC HỌC TẬP

 :: 

GIÁO DỤC- THI CỬ

 :: 

Tin tức giáo dục

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất