Góc nhỏ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Góc nhỏ


 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Yêu trong mù quáng... Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Bình chọn cho bài viết:

PhụngNguyên_Pr0
PhụngNguyên_Pr0
MODERATION
MODERATION
Nam
Age : 115 Registration date : 05/07/2008 Tổng số bài gửi : 664 Đến từ : A8 Công Việc hiện nay : ....rảnh.... Sở thích : ngủ,organ,drum...


Bài gửiTiêu đề: Yêu trong mù quáng... Yêu trong mù quáng... DennhayThu Aug 21, 2008 1:52 pm
- Mày thích bé phải không? - Thẳng tay ném quả bóng cam vào người thằng bạn đứng trước mặt bắt tất cả sự giận dữ và nghi kỵ trong lòng, tôi dằn từng tiếng một.
+ Không! - Khôi gập người đỡ quả bóng nhưng vẫn thốt lên đanh chắc.
- Nói láo! Thích thì cứ nói là thích, tội quái gì phải chối rồi nói này nói nọ nhỉ? Tôi đập mạnh bàn tay trái của mình lên vai Khôi ngay khi cậu ta quay lưng, toan bỏ đi.
+ Đã nói không là không rồi, sao lằng nhằng thế nhỉ! - Khôi gạt tay tôi khỏi vai, xoay người lại. Bốn mắt chạm nhau, toét lửa.
Tôi giật thột, nắm lấy bàn tay đang đập lên vai mình, bừng tỉnh. Cái không gian náo nhiệt như chợ vỡ lập tức kéo tôi về thực tại là mình vừa được cô Văn ru ngủ cả tiết.
Yêu trong mù quáng... 080821yeutrongmuquang1
Tôi thật sự lấy làm xấu hổ...
+ Có gì à? - Khôi đưa tay vuốt vuốt mặt khi ánh mắt tôi chăm chú nhìn nó mãi không thôi.
- Không! Chỉ là…tao vừa mơ bọn mình suýt đánh nhau. - Tôi thành thật kể.
+ Hờ! Vớ vẩn thật! Nhưng sao lại thế? - Khôi hỏi, tò mò.
- Tao không rõ. Chắc là giành giật nhau cái gì đấy. Đại loại thế! – Tôi trả lời, lấp liếm. Dù gì thì điều đó cũng dễ hơn là nói cái lý do chính xác của việc tôi ném quả bóng màu cam vào thằng bạn với sự hận thù khó lý giải.
+ Vé Bế mạc Olympic hay máy chơi game Wii? – Khôi hấp háy mắt, cố ý gợi để lôi bằng được nguyên nhân suýt choảng nhau trong giấc mơ của tôi ra.
- Mơ thôi mà! Bỏ qua đi! – Tôi lẩm bẩm lảng tránh.
Rốt cục, thằng bạn chỉ chịu dừng trò Sherlock Holmes lại khi Mr Sơn dạy toán xách chiếc diplomat hoành tá tràng của thầy, hùng dũng bước vào. Cả lớp đứng lên. Bất giác mắt tôi chạm vào khoảng trống phía gần cửa sổ. Bé vẫn chưa đến. “Chắc lại bận”. – Tôi thầm nghĩ.- “Hay ốm nhỉ?”, “Mà biết đâu ngủ quên”.
Cứ thế, giấc mơ kỳ quái và lý do vắng mặt của cô bạn cùng lớp cứ luẩn quẩn trong đầu tôi suốt cả tiết học.
Surprised*

Đầu năm lớp 11, khi bé (hãy cứ gọi cô bạn mà tôi quan tâm là thế đi) từ trường khác chuyển đến, lập tức đã gây ra một sự chộn rộn bất thường trong và ngoài lớp. Nếu bé “bình thường” đi một tí thì chắc sự kiện nội bộ mang tầm quy mô lớp này chẳng thành một hot topic trên forum trường cũng như các quán cóc, vỉa hè, hội tụ nhiều anh tài vào lê la.
Cơ bản “bảng thành tích” của bé cũng đáng để kẻ trên trông xuống, người dưới ngước lên. Một lô một lốc những giải Văn thành phố với giải thanh lịch gì gì đấy. Những cái tên loằng ngoằng khó có thể ở lâu trong cái đầu đầy công thức Toán-Lý-Hoá với bóng đá, bóng rổ của tôi, ngoại trừ cái gạch đầu dòng cuối cùng “MC cho 1 gameshow”.
Vô tình đó là một trong số ít chương trình (đếm trên đầu ngón tay) mà tôi thường xem, bao gồm: Thời sự, thể thao, MTV… Ban đầu là tại con em gái ẩm ương chết mê chết mệt chị MC lí la lí lắc dễ thương, có đôi mắt tròn to, hai má bầu bĩnh hệt như một bé búp bê. Mưa dầm thấm lâu, dần rồi ông anh zai nó cũng tự nhiên bị lây virus có tên “hâm mộ” từ đứa em gái lúc nào chả biết.
Việc tiếp xúc với một người bước ra từ TV xem chừng không khó như tôi tưởng. Bé thân thiện, hoà đồng và cũng giống chúng tôi thôi, đôi khi quên chưa làm bài về nhà, ngậm tăm trước một bài xương xẩu hay nghỉ học quên xin phép… Và rồi sự chuyển biến một cách nhanh chóng từ sự “hâm mộ” lên một tầm cao mới từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ nữa, cứ lặng lẽ lớn dần, theo từng ngày. Người ta bảo con gái sâu sắc nhưng bé có biết tình cảm của tôi không? Tôi cũng chẳng dám chắc chắn nhưng những thay đổi của tôi chẳng lọt qua nổi mắt Khôi, thằng bạn nối khố.
Mờ nhạt so với tất cả các vệ tinh xung quanh bé, chắc tôi sẽ mãi chọn cách chọn cách đứng từ xa dõi theo, nếu không bất ngờ có một chuyện…
Yêu trong mù quáng... 080821yeutrongmuquang2
... vì tôi đã từng nghĩ tới chuyện đánh nhau với cậu bạn thân...
Nửa đêm trước ngày thi môn đầu tiên học kỳ I, trong lúc tôi đang cố sống cố chết nhồi nhét được tí nào hay tí đấy môn Sử dài lê thê thì tiếng cell đột ngột vang lên. Màn hình hiện ra một số lạ. Tôi nghe điện thoại, bất ngờ bởi giọng nói bên kia đầu dây. Là bé. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong 5’ nhưng tôi đã hiểu được ngay vấn đề. Lịch ghi hình, những vụ casting, lớp học thêm môn Năng khiếu để thi vào Sân khấu điện ảnh… mỗi thứ choáng lấy một phần kha khá trong quỹ thời gian vốn đã rất eo hẹp của một học sinh cuối cấp bận rộn. Vậy nên nếu có thể thì tôi hãy giúp đỡ bé trong kỳ thi sắp tới. Tôi sửng sốt đôi chút nhưng rồi nhận lời ngay tắp lự. Mấy khi được bé nhờ, cũng chẳng mất mát gì. Đến lúc đó tôi mới biết, ít ra trong mắt bé mình cũng có chút cân lượng của một thằng đứng đầu kỳ thi thử trong lớp.
Bằng sự quyết tâm để bé thấy đã không nhờ nhầm người, kỳ thi đó tôi học bằng hai. Vậy nên kết quả cao chót vót của hai đứa là điều dễ hiểu. Nhờ thế mà tôi dần thân thiết với bé hơn. Có những sáng tôi đưa bé đi học, bé kiếm cho tôi vé đến buổi ghi hình, đôi khi chúng tôi nhắn tin chúc nhau ngủ ngon và cả việc tôi chuyển bài của mình cho bé chép mỗi giờ kiểm tra cũng…tự nhiên hơn. Điều đó làm Khôi có vẻ khó chịu, bằng chứng là sự làu nhàu, nhiều khi là cáu gắt với tôi sau mỗi lần kiểm tra. Ban đầu tôi cũng kệ nhưng dần dần, chẳng hiểu sao những thái độ, cử chỉ của Khôi được tôi đọc ra thành sự đố kỵ. Hừm! Thì nhé, người ta vẫn bảo “trai tài gái sắc” phải không nào? Quy chiếu vào cái lớp con con 44 người này theo đúng tiêu chuẩn ấy mà đáp án không phải là Khôi với bé mới là lạ. Bé thì khỏi nói rồi, còn Khôi, với danh hiệu “Sát thủ màu cam” và thành tích ghi 29 điểm trong một trận giao hữu, nó là cây săn bàn hàng đầu của tuyển bóng rổ trường. Chưa kể tài khéo ăn khéo nói cùng nụ cười vẫn khiến các em khoá dưới ngất trên cây quất đều đều, thằng đấy với bé không là một đôi kể cũng phí. Hẳn là nó cũng từng mơ tưởng, chí ít là đến trước khi thấy tôi và bé hay đi cùng nhau, bé tiếp nhận sự giúp đỡ nhiệt tình từ tôi một cách vô tư. Tôi với Khôi là bạn thân, không thể tỏ ra “trọng sắc khinh bạn” nên nó đành giữ sự cay cú trong lòng. Đoán vậy!
Cứ như thế, sự nghi kỵ càng lớn dần trong tôi, ám ảnh tâm trí và đi vào cả những giấc mơ.
Surprised*
Để có nhiều thời gian ôn thi tốt nghiệp, giữa tháng 4 khối 12 đã rục rịch thi học kỳ. Những quy ước, mánh khoé nhiều khi là lắt léo trong suốt nửa năm qua lại được tôi và bé áp dụng thành thục. Tất cả trót lọt, trừ môn cuối cùng…
Thú thực thì riêng môn Lý tôi chẳng giỏi giang gì. Hai lần so kết quả với xung quanh đều trật lất làm tôi hơi nóng mặt, đã thế đôi lúc bắt gặp ánh mắt bé ngó xuống chờ đợi làm tôi càng khổ sở hơn. Gần cuối giờ mới hòm hòm đâu đấy, đợi lúc cô quay đi không để ý, tôi vội vã gấp gọn mẩu giấy ghi kết quả, phi về phía bé thay vì cho vào máy tính chuyển cho an toàn. Thật không may là lúc mẩu giấy vừa hạ cánh cũng là lúc cô nhìn về hướng đó. Bằng những bước sải nhanh, cô nhanh chóng nhặt mẩu giấy lên. Cả lớp dừng bút, lặng như tờ, tư thế chuẩn bị mặc niệm cho kẻ tử sĩ xấu số sắp bị xướng danh.
- Ai vừa ném tờ giấy này? – Cô hỏi, giọng đanh lại. Tôi lặng lẽ đứng dậy vì biết tự đầu thú là khôn ngoan hơn việc bị so chữ. - Cậu ném bài cho ai?
Tôi cứng đờ, không mở miệng nổi, bất giác nhìn về phía bé. Bé ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tròn đen lay láy hút hồn, khuôn mặt búp bê vô (số) tội đầy vẻ ngạc nhiên như những đứa ngồi xung quanh tôi. Trong giây lát, tôi quyết định sẽ không để bé liên luỵ.
- Cậu không nói sẽ bị lập biên bản đình chỉ thi ngay lập tức.
Những rắc rối đi kèm việc đình chỉ thi lập tức khiến tôi lung lay. Lựa chọn khó khăn làm tôi ngột thở…
+ Thưa cô, là em! - Giọng nói quen thuộc làm tôi giật mình nhìn lên. Khôi, ngồi sau bé, đã đứng đấy tự bao giờ.
- Được rồi, các em làm tiếp đi. Sẽ tính sau.
Cô vẫy tay cho chúng tôi ngồi xuống, không quên tặng kèm vào mỗi bài kiểm tra một dấu X to oạch. Tôi ngồi xuống, đọc lại bài mà đầu ngổn ngang những suy nghĩ…
Yêu trong mù quáng... 080821yeutrongmuquang
... chỉ vì một cô MC, kiêm người mẫu tuổi teens xinh xắn.
Hết giờ. Tôi lẳng lặng xách balô xuống nhà xe, chẳng chờ một ai. Nhà để xe đông nghịt, vừa len được ra khỏi đó bỗng có ai đó vỗ vai tôi.
- Nghe nói mới bị tóm hả?
Tôi quay sang nhìn Hà, thằng bạn lớp bên, từ đầu đến chân, gọn lỏn:
- Sao biết?
+ Nãy đi xuống cầu thang thấy em MC lớp mày kể với em Diệu “điệu” lớp tao là mày vứt bài cho thằng Khôi nên bị bắt.
- Thật á? – Tôi thốt ra, vẻ bất ngờ xen lẫn sững sờ, không tin.
+ Đùa làm gì. – Hà trả lời, vẻ chân thật rõ mồn một, minh chứng nó không nói điêu.
- Ờ! Đi trước nhá! – Tôi chào qua loa rồi nhảy lên con chiến mã, phóng vụt đi, trước khi thằng kia kịp thấy sắc mặt mình biến chuyển.
Surprised*
Hậu quả của hai tiếng dầm mưa chiều hôm đó là ba ngày sốt 39º không dứt. Rồi mọi thứ đâu lại vào đấy, ngoại trừ sự ghê sợ với những gì mình đã yêu thương. Những ngày kế tiếp, thay vì đến lớp, tôi ở nhà, vùi mình vào sách vở, lên dây cót tinh thần đối đầu với 2 kỳ thi lớn sắp tới và vẫn đều đặn update tình hình lớp qua những mẩu chat 5,10’ với Khôi qua Y! hàng ngày. Đôi khi trong những phút lặng cũng tự hỏi mình liệu có phải tôi đang trốn tránh đối mặt với điều gì đó không?
Surprised*
Ngày tổng kết, tôi thò mặt lên lớp, bất ngờ trước sự chào đón nồng nhiệt của tụi bạn. Vô tình, ánh mắt tôi chạm vào một vị trí quen thuộc. Trống rống. Bất giác tôi nhớ tới ban nãy lớp trưởng phàn nàn về ai đấy bận casting nên nỗi chả có thời gian đến tổng kết. Tôi tự nhiên thở dài, trong mắt mọi người bé vẫn luôn là một hình tượng đẹp, nhưng với tôi, mọi thứ đã vỡ tan trong ngày mưa hôm nao. Người ta bảo không thể “trông mặt mà bắt hình dong”, đúng là thế thật. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ với bé tôi chỉ là một hình nộm được giật dây, mù quáng chạy theo một thứ gọi là tình yêu mà không hề biết bấy lâu nay mình luôn bị lợi dụng…
Nhìn xuống dưới sân bóng dõi theo bóng Khôi đang mướt mồ hôi đuổi theo quả bóng màu cam, bất giác tôi mỉm cười. Tình yêu mù quáng kia kể cũng tệ, nhưng cũng nhờ đó mà tôi nhận ra rằng mình đang có một chiến hữu tốt đến nhường nào…
http://sannhac.com
Yêu trong mù quáng... Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Góc nhỏ  :: 

NGHÊNH KHÁCH ĐƯỜNG

 :: 

CLB SHARE

 :: 

Thế giới mới lớn

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất