Góc nhỏ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Góc nhỏ


 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Cho con một vé đi tuổi thơ Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Bình chọn cho bài viết:

nhockute
nhockute

Nữ
Age : 33 Registration date : 14/05/2008 Tổng số bài gửi : 75 Đến từ : THPT Chu Văn An- Nha Trang Công Việc hiện nay : Student Sở thích : Game, chat


Bài gửiTiêu đề: Cho con một vé đi tuổi thơ Cho con một vé đi tuổi thơ DennhayFri May 30, 2008 10:43 am
Cho con một vé đi tuổi thơ Me3
Hôm trước, con bỗng nhiên ngã bệnh. Chắc mẹ cũng không biết là từ lâu rồi, con hay đột nhiên thấy mệt mỏi trong người như vậy.
:farao:

Mẹ ngày nào cũng thế, tất bật với công việc từ sáng đến tối. Con nhớ hồi con học cấp một, trưa trưa mẹ hay gọi về bảo con đừng sợ hãi khi trời mưa, đừng chạy ra xóm chơi khi trời nắng gắt, căn dặn con ăn cơm đầy đủ, đi ngủ thì nên khoá cửa cẩn thận. Nhưng từ khi con lớn lên, mẹ ít khi gọi về hơn, có lẽ một phần vì mẹ quá bận rộn với công việc, phần thì mẹ nghĩ rằng con đã lớn và có thể tự xoay xở mọi việc.



Trưa hôm ấy con mệt lả người, phòng ốc bừa bộn nhưng con không sao đứng dậy nổi mà dọn dẹp được, thì bỗng mẹ gọi điện về:

- Con ăn cơm chưa? Cơ quan mẹ đang mưa lớn lắm, ở nhà có mưa không con?

- Dạ...có..Nhưng...không lớn lắm...

- Gì mà nghe giọng mè nheo thế nhóc?

- Tự...nhiên..con thấy mệt quá..mẹ ơi...



Rồi giọng mẹ bỗng nghiêm lại, mẹ hỏi han đủ thứ, rồi tự nhiên mẹ tự trách mình sao lúc sáng không nấu cơm cho con ăn. Mẹ kết thúc cuộc gọi bằng câu nói "Mẹ về ngay nè!" rồi cúp máy cái rụp. Con nằm được khoảng mươi phút thì trời bỗng mưa to như có bão, ráng ngồi dậy với tới cái điện thoại và bảo mẹ đừng về thì nhân viên trong công ty nói mẹ đã lao ra ngoài mưa để phóng xe về từ lúc nãy. Nghĩ mà thương mẹ. Con lớn rồi nhưng sao vẫn làm khổ mẹ quá.



Mẹ về, quần áo ướt đẫm, chưa kịp thay đồ thì đã chạy xuống bếp nấu cháo cho con, rồi chạy lên phòng hỏi thăm con đủ thứ. Con cứ nằm đó, mẹ lấy nước, mở quạt, đắp mền, tìm thuốc uống rồi loay hoay đủ thử. Con bỗng thấy mình như được nhỏ lại, như một cô bé con đang nhõng nhẽo để được mẹ chăm sóc giống ngày xưa ấy.



Ăn cháo rồi uống thuốc xong, mẹ nằm kế bên, nói là sẽ "canh me" cho đến khi con khỏi bệnh, con quay sang ôm mẹ, thấy thương mẹ lắm cơ. Con chỉ mong có một khoảnh khắc được trở về tuổi thơ, được nằm trong vòng tay mẹ mãi như thế. Đối với con đó là khoảng thời gian đẹp nhất không gì có thể đánh đổi được. Ước gì, có ai đó cho con một vé đi tuổi thơ.



Mẹ nói rằng dù con lớn thế nào thì vẫn chỉ là cô nhóc bé nhỏ của mẹ mà thôi. Nhưng con cần lớn và trưởng thành hơn, chững chạc và mạnh mẽ hơn, để còn lo cho mẹ sau này nữa. Con biết dù như thế vẫn chưa đủ để trả hết công lao nuôi dưỡng của mẹ suốt cuộc đời này. Nhưng mẹ ạ, đôi khi con hay vô tình, con ham chơi và thỉnh thoảng không làm theo lời mẹ dặn, nhưng con muốn mẹ biết rằng: Con yêu mẹ nhiều như mẹ đã yêu con vậy.

Thẩm Quỳnh Trân

http://muctim.com
Cho con một vé đi tuổi thơ Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Góc nhỏ  :: 

NGHÊNH KHÁCH ĐƯỜNG

 :: 

CLB SHARE

 :: 

Niềm vui nhỏ bé

-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất