|
maitrinh_93 MODERATION
|
Age : 31
Registration date : 07/07/2008
Tổng số bài gửi : 716
Đến từ : Lớp A3 - Trường THPT Hoàng Hoa Thám
Công Việc hiện nay : Đi học + Tiểu nhị "Cháo Vịt Shop"
Sở thích : Online !!!!
|
|
|
Tiêu đề: Thơ đau thương - cuồng loạn - Hàn Mặc Tử Sat Jul 12, 2008 10:33 am |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
BẼN LẼN
Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi. Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe. Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẻn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em. BUỒN THU Ấp úng không ra được nửa lời Tình thu bi thiết lắm thu ơi! Vội vàng cánh nhạn baay đi trớt Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi Nằm gắng đã không thành mộng được Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi Ngàn trùng sương tỏa, cây e lạnh Chỉ có thông kia chịu với trời. CÁC BÀI THƠ VỀ CÚC Vịnh Hoa Cúc
Thu về nhuộm thắm nét hoàng hoa Sương đẫm trăng lồng bóng thướt tha Vẻ mặt khác chi người quốc sắc Trong đời tri kỷ chỉ riêng ta. Trồng Hoa Cúc
Thích trồng hoa cúc để xem chơi Cúc ngó đơn sơ, lắng mặn mòi Đêm vắng gần kề say chén nguyệt Vườn thu vắng vẻ đủ mua vui. Hồn Cúc
Bấy lâu sát ngõ, chẳng ngăn tường Không dám sờ tay sợ lấm hương Xiêm áo đêm nay tề chỉnh quá Muốn ôm hồn cúc ở trong sương. CHUYẾN ĐÒ NGANG Chẳng hẹn hò sao gặp gỡ đây? Người thời như tỉnh, kẻ như say Trong veo làn nước soi đôi mặt Xa tít quê nhà trỏ một tay. Tâm sự mới trao, bờ đã đến Nỗi niềm chưa cạn, khách về ngay. Ba sinh duyên nợ âu là thế Một chuyến đò đưa nghĩa một ngày. CUỐI THU Lụa trời ai dệt với ai căng, Ai thả chim bay đến Quảng hàn, Và ai gánh máu đi trên tuyết, Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ, Là nguồn ly biệt giữa cô đơn. Sao không tô điểm nên sương khói, Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ, Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. Cây gì mảnh khảnh run cầm cập, Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô. Một vì sao lạ mọc phương mô ? Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ ? Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ ? ĐÀ LẠT TRĂNG MỜ Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu, Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ, Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều! Để nghe dưới đáy nước hồ reo, Để nghe tơ liễu rung trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được? Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói năng, Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng. ĐÂY THÔN VĨ DẠ Sao anh không về chơi thôn Vĩ ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó Có chở trăng về kịp tối nay ? Mơ khách đường xa khách đường xa Aó em trắng quá nhìn không ra Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà . ĐÊM KHÔNG NGỦ Non sông bốn mặt ngủ mơ màng Thức chỉ mình ta dạ chẳng an. Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối Gió thu lọt cửa cọ mài chăn Khóc giùm thân thế hoa rơi lê. Buồn giúp công danh dế tạo đàn Chỗi dậy nôm na vài điệu cũ Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
Bài họa của cụ Phan Bội Châu: Chợ lợi trường danh chí chẳng màng. Sao ăn không ngọt ngủ không an? Trăm năm nhắn đó tuồng dâu bể, Muôn họ nhờ ai bạn chiếu chăn?! Cửa sấm gớm ghê người đánh trống, Tai trâu mỏi mệt khách đưa đàn. Lòng son đằng dẵng tơ sen vướng, Mưa gió bao phen gốc chẳng tàn LƯU LUYẾN
Chửa gặp nhau mà đã biệt ly Hồn anh theo dõi bóng em đi Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió Lưu luyến bên em chẳng nói gì.
Thơ em cũng giống lòng em vậy Là nghĩa thơm tho như ánh trăng Mềm mại như lời tơ liễu rủ. Âm thầm trong áng gió băn khoăn. Anh đã ngâm và đã thuộc làu Cả ngàn rung động bởi thương đau Bởi vì mê mẩn, vì khoan khoái Anh cắn lời thơ để máu trào. Lời thơ ngậm cứng không rền rĩ Mà máu tim anh vọt láng lai Thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt Tiếng vang tha thiết dội khắp nơi. Em đã nghe qua em đã hay Tình anh sao phải chứng mê say Anh điên anh nói như người dại Van lạy không gian xóa những ngày. Những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu Những ngày mây lam cuốn dập dìu Những mảnh nhạc vàng rơi lả tả. Những niềm run rẩy của đêm yêu. Anh đứng cách xa hàng thế giới Lặng nhìn trong mộng miệng em cười Em cười anh cũng cười theo dọi Để nhắn hồn em đã tới nơi. MỘT NỬA TRĂNG Hôm nay có một nửa trăng thôi, Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi! Ta nhớ mình xa thương đứt ruột! Gió làm nên tội buổi chia phôi! MÙA XUÂN CHÍN Trong làn nắng ửng: khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý: Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời. Bao cô thôn nữ hát trên đồi. - Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thỉ với ai ngồi dưới trúc Nghe ra ý vị và thơ ngây. Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng: "Chị ấy, năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?... " NGỦ VỚI TRĂNG
Ta không nhấp rượu Mà lòng ta say Vì lòng nao nức muốn Ghì lấy đám mây bay Té ra ta vốn làm thi sĩ Khát khao trăng gió mà không hay Ta đi bắt nắng ngừng, nắng reo, nắng cháy Trên sóng cành, sóng áo cô gì má đỏ hây hây Ta rình nghe niềm ý bâng khuâng trong gió lảng Với là hơi thở nồng nàn của tuổi thơ ngây Gió nâng khúc hát lên cao vút Vần thơ uốn éo lách từng mây Ta hiểu ta rồi, trong một phút Lời tình chơi vơi giữa sương bay Tiếng vàng rơi xuống giếng Trăng vàng ôm bờ ao Gió vàng đang xao xuyến Áo vàng bởi chị chưa chồng đã mặc đi đêm Theo tôi đến suối xa miền Cởi thơ, cởi mộng, cởi niềm yêu thương Mây trôi lơ lửng trên giòng nước Đôi tay vốc uống quên lạnh lùng Ngả nghiêng đồi cao bọc trăng ngu? Đầy mình lốm đốm những hào quang. (Đau Thương) NHỮNG GIỌT LỆ
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu-vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tợ si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa... Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|
|
Admin Admin
|
Age : 32
Registration date : 14/04/2008
Tổng số bài gửi : 719
Đến từ : B10 ( niên khóa 2008-2009)
Công Việc hiện nay : Student
Sở thích : game - chat -study
|
|
|
Tiêu đề: Re: Thơ đau thương - cuồng loạn - Hàn Mặc Tử Sat Jul 12, 2008 10:47 am |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
Ông Hàn Mặc Tử này tụi anh chuẩn bị học thơ văn của ổng rùi. Bài thơ nhìn thì dài nhưng nếu đọc kĩ thì sẽ thấy cảm động.
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|