|
maitrinh_93 MODERATION
|
Age : 31
Registration date : 07/07/2008
Tổng số bài gửi : 716
Đến từ : Lớp A3 - Trường THPT Hoàng Hoa Thám
Công Việc hiện nay : Đi học + Tiểu nhị "Cháo Vịt Shop"
Sở thích : Online !!!!
|
|
|
Tiêu đề: Nguyễn Bính - Hồn Thơ Chân Quê Sat Jul 12, 2008 10:54 am |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
BƯỚC ĐI BƯỚC NỮA Xê lại gần đây, xích lại gần đây! Lại đây cho mẹ nhủ câu này: Mẹ không muốn thế nhưng mà nghĩ Bấy lâu mẹ đã nhiều đắng cay. Kể con cũng lớn khôn rồi, Chín suối cha con hẳn ngậm cười. Mẹ muốn bước thêm bước nữa, Còn đàn em nhỏ cậy con nuôi. Con ơi! mẹ khóc suốt đêm kia, Khóc suốt đêm qua nữa, chỉ vì... Con mẹ có còn thương mẹ dại Thì con gái mẹ nhận lời đi! Mẹ cũng không mong sướng lấy mình, Nhưng mà số phận bắt điêu linh. Vả chăng thiên hạ nào riêng mẹ, Gái góa qua đò uổng tiết trinh. Mai mốt... con ơi! mẹ lấy chồng, Chúng con coi mẹ có như không. Khuya rồi đấy nhỉ! con đi nghỉ, Gió bấc đêm nay lạnh ngập phòng. CHÂN QUÊ Hôm qua em đi tỉnh về, Đợi em ở mãi con đê đầu làng. Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng, Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi!
Nào đâu cái yếm lụa sồi? Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? Nào đâu cái áo tứ thân? Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? Nói ra sợ mất lòng em, Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa. Như hôm em đi lễ chùa, Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh. Hoa chanh nở giữa vườn chanh, Thầy u mình với chúng mình chân quê. Hôm qua em đi tỉnh về, Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều. CÔ HÀNG XÓM Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn. Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi. Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng. Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng... Có con bướm trắng thường sang bên này. Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi... Chả bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên. Mắt nàng đăm đắm trông lên... Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?" Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gió tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang. Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong. Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa. Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm. Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi? Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng... Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi ! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng. Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này! HƯƠNG CỐ NHÂN
Thưở trước loài hoa chửa biết cười Vô tình con bướm trắng sang chơi Khác nào tôi đã sang chơi đấy Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi. Từ đấy loài hoa mới biết cười Cũng như nàng mới biết yêu tôi Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm Quả quyết yêu hoa đến trọn đời. Ai dạy nàng yêu ? Có phải là Nào ngờ hư đến thế là hoa! Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm Từ bướm xuân xanh đến bướm già. Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần Có người đi giữa xứ mùa xuân Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn ý hẳn đi tìm Hương cố nhân.
LỠ DUYÊN Than ôi nàng sắp lấy chồng Sắp mang pháo đỏ rượu hồng tiễn tôi Xe hoa sắp đón nàng rồi Mang nàng về với cuộc đời chồng con
Riêng tôi sắp sửa đón buồn Để mang tim héo, để hồn hết mơ Nàng đi còn có bao giờ Ngoảnh trông lại kẻ se tơ lỡ làng? Pháo ơi, đừng nổ rộn ràng Đừng phô sắc thắm, đừng làm ta say Biết đâu chịu khổ thế này Thà rằng đừng sống những ngày yêu đương Bao giờ cho vơi cơn buồn Cho tan thương nhớ, cho hồn thảnh thơi? Bao giờ ráo lệ nàng ơi! Để tìm duyên mới cho tôi hết buồn. MƯA XUÂN
Em là con gái trong khung cửi, Dệt lụa quanh năm với mẹ già. Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng, Mẹ gì chưa bán chợ đường xa. Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay, Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy. Hội chèo làng Đặng đi qua ngõ, Mẹ bảo: "Thôn Đoài hát tối nay." Lòng thấy giăng tơ một mối tình, Em dừng thoi lại giữa tay xinh; Hình như hai má em bừng đỏ, Có lẽ là em nghĩ tới anh... Bốn bên hàng xóm đã lên đèn, Em ngửa bàn tay trước mái hiên. Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh, Thế nào anh ấy cũng sang xem. Em xin phép mẹ, vội vàng đi, Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe. Mưa nhỏ nên em không ướt áo, Thôn Đoài cách có một thôi đê. Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm, Em mải tìm anh chả thiết xem. Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh, Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em. Chờ mãi anh sang anh chả sang, Thế mà hôm nọ hát bên làng, Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn, Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng. Mình em lầm lụi trên đường về, Có ngắn gì đâu một giải đê! Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt, Lạnh lùng em tủi với đêm khuya. Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay, Hoa xoan đã nát dưới chân giầy. Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ, Mẹ bảo "Mùa xuân đã cạn ngày." Anh ạ! mùa xuân đã cạn ngày, Bao giờ em mới gặp anh đây ? Bao giờ hội Đặng đi qua ngõ ? Để mẹ em rằng: hát tối nay! NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA
Những cuộc chia lìa khởi tự đây Cây đàn sum họp đứt từng dây Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.
Có lần tôi thấy hai cô gái Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng "Đường về nhà chị chắc xa xôi?" Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều Ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu. Hai người bạn cũ tiễn chân nhau Kẻ ở sân toa kẻ dưới tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu. Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn giầu anh thắt lại: "Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi !" Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi trấn ải xa Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân ga Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Chân bước hững hờ theo bóng le? Một mình làm cả cuộc phân ly. Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những dôi mắt ướt nhìn đôi mắt, Buồn ở đâu hơn ở chốn này? TƯƠNG TƯ Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của trời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng. Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang, Không sang là chẳng thuyền sang đã đành. Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai, hỏi ai người biết cho ! Bao giờ bến mới gặp đò ? Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?
Nhà em có một giàn trầu; Nhà anh có một hàng cau liên phòng. Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông, Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào ?
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|
|
PhụngNguyên_Pr0 MODERATION
|
Age : 116
Registration date : 05/07/2008
Tổng số bài gửi : 664
Đến từ : A8
Công Việc hiện nay : ....rảnh....
Sở thích : ngủ,organ,drum...
|
|
|
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính - Hồn Thơ Chân Quê Sat Jul 12, 2008 4:43 pm |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
tập thơ qen tthuộc...hay đý có mý pài đang kần,jô đay lại tháy
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|