|
maitrinh_93 MODERATION
|
Age : 31
Registration date : 07/07/2008
Tổng số bài gửi : 716
Đến từ : Lớp A3 - Trường THPT Hoàng Hoa Thám
Công Việc hiện nay : Đi học + Tiểu nhị "Cháo Vịt Shop"
Sở thích : Online !!!!
|
|
|
Tiêu đề: HUY CẬN GIỮA DÒNG ĐỜI Sat Jul 19, 2008 7:52 am |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
* Đôi dòng tiểu sử về Huy Cận *
Lòng quê dờn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà...
Tên thật Cù Huy Cận, sinh ngày 31 tháng 5 năm 1919, quê làng ân Phú huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh; cha là một nhà nho.
Đậu tú tài Tây ở Huế, sau đó theo học ở trường Cao Đẳng Canh Nông, ở phố Hàng Than cùng với Xuân Diệu. Năm 1943 ông đậu kỹ sư canh nông.
Từ năm 1945 đến nay là Thứ trưởng rồi hàm Bộ trưởng, phụ trách các công tác văn hóa và văn nghệ.
Làm thơ từ 1934, đăng thơ từ năm 1936. Tác phẩm tiêu biểu gồm có các tập thơ Lửa Thiêng (1940), Kinh Cầu Tự (1942), Vũ Trụ Ca (chưa in, 1942-43), Trời Mỗi Ngày Lại Sáng (1958), Đất Nở Hoa (1960), Bài Thơ Cuộc Đời (1963), Những Năm Sáu Mươi (1968), Cô Gái Mèo (1972), Chiến Trường Gần Chiến Trường Xa (1973), Ngày Hằng Sống Ngày Hằng Thơ (1975), Ngôi Nhà Giữa Nắng (1978).
Là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của phong trào Thơ Mới, thơ ông có một bản sắc và giọng điệu riêng, có chiều sâu xã hội cũng như triết lý. Thơ Huy Cận mang một nỗi buồn sâu lắng, miên man, ảo não và thảm đạm; nỗi buồn của "đêm mưa", của "người lữ thứ", nỗi buồn của "quán chật đèo cao", của "trời rộng sông dài".
NHỮNG BÀI THƠ TIÊU BIỂU
ANH VIẾT BÀI THƠ
Anh viết bài thơ giữa ánh khuya cỏ cây yên ngủ. Gió xa về anh nhìn em ngủ hồn hiu nhe. như bóng vườn trưa xanh tiếng ve
biển lặng em nằm trong gió êm anh là bóng thức của hồn em ngoài kia sao cũng từng đôi sáng từng cặp nhân vàng trong trái đêm
bát ngát lòng anh giữa trái đời hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi gió khuya nào biết xuân hè nữa? em mộng điều chi, miệng thỏa cười
ÁO TRẮNG
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng. Nở bừng ánh sáng . Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.
Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non.
Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời, Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.
Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay. Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng baỵ
BUỒN
Đã chảy về đâu những suối xưa? Đâu cơn yêu mến đến không chờ ? Tháng ngày vùn vụt phai màu áo Của những nàng tiên mộng trẻ thơ.
Rụng những chùm tên mấy độ bông; Phai hàng nhật ký chép song song; Chàng trai gối mộng trên trang sách Tỉnh thức, mùa xuân rụng hết hồng.
Đời mất về đâu, hỡi tháng, năm ? Xuân không mọc nữa với trăng rằm ! Chẳng bao lâu ngủ sầu trong đất, Vĩnh viễn mùa đông lạnh chỗ nằm.
Nay hẵng còn đây ấm mặt trời, Mà sao lòng lạnh tuyết băng rơi? -- U sầu chắc hẳn đang nhanh bước, Lưng khọm nghìn năm đến cửa tôi.
BUỒN BÊM MƯA
Tặng Khái Hưng
Đêm mưa làm nhớ không gian, Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la...
Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn.
Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...
Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vợ.
Tương tư hướng lạc, phương mờ... Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe.
Gió về, lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
NGẬM NGÙI
Nắng chia nửa bãi; chiều rồi... Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện giăng mau; Em ơi ! Hãy ngủ... anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này; Trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em, mộng bình thường ! Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ...
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ... Hồn em đã chín mấy mùa thương đau? Tay anh em hãy tựa đầu, Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi...
THU RỪNG
Bỗng dưng buồn bã không gian, Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.
Nai cao gót lẫn trong mù Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
Sắc trời trôi nhạt dưới khe; Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng.
Sầu thu lên vút, song song Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
Non xanh ngây cả buồn chiều Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kiạ
TRÀNG GIANG
Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài tặng Trần Khánh Giư
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp Con thuyền xuôi mái nước song song, Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy giòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều. Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng; Mênh mông không một chuyến đò ngang. Không cầu gợi chút niềm thân mật. Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc... Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa Lòng quê dờn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
VẠN LÝ TÌNH
Người ở bên trời, ta ở đây; Chờ mong phương nọ, ngóng phương nầy. Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm, Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
Nắng đã xế về bên xứ bạn; Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy. Trông về bốn phía không nguôi nhớ, Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt, Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày. Chiếu chăn không ấm người nằm một Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.
XUÂN Ý
Đêm vừa nhẹ, gió vừa mơn Cây chen ánh nguyệt trải vờn bóng xanh Khuya nay, mùa động đầu cành Đồng trăng lục nhạt, vàng thanh lối gần
Trăng êm cho gió thanh tân Hương rừng tỉnh dậy ái ân xuống đồng Đêm say không khí say nồng Nghìn cây mở ngọn , muôn lòng hé phơi...
Khuya nay trong những mạch đời Máu thanh xuân dậy thức người héo hon Ngón tay tưởng búp xuân tròn Có người ra dạo vườn non thẫn thờ
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|