|
maitrinh_93 MODERATION
|
Age : 31
Registration date : 07/07/2008
Tổng số bài gửi : 716
Đến từ : Lớp A3 - Trường THPT Hoàng Hoa Thám
Công Việc hiện nay : Đi học + Tiểu nhị "Cháo Vịt Shop"
Sở thích : Online !!!!
|
|
|
Tiêu đề: CHẾ LAN VIÊN - HỒN THƠ KÌ DỊ ĐẾN KINH NGƯỜI Sat Jul 19, 2008 8:10 am |
|
|
| | |
|
|
|
|
|
CÁI SỌ NGƯỜI
Này chiếc sọ người kia, mi hỡi ! Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi; Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối? Mi trông mong ao ước những điều chi?
Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi? Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn Hồn mi bay trong đốm lửa ma trơi?
Có tìm chăng, những chiều không tiếng gió, Của người mi thi thể rữa tan rồi? Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ. Đang lạc loài trong Cõi Chết xa xôi?
Hỡi chiếc sọ, ta vô cùng rồ dại Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta ! Để những giọt máu đào còn đọng lại Theo hồn ta, tuôn chảy những lời thơ.
Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ ! Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô ! Để nếm lại cả một thời xưa cũ Cả một dòng năm tháng đã trôi xa !
ĐIỆU NHẠC ĐIÊN CUỒNG
Hầu ran nóng , lửa hồng bừng cháy mắt Máu nồng tươi lay vỡ cả thành tim Đâu điệu nhạc điên cuồng ta khao khát Chẳng vang lên tràn ngập suối trăng êm ?
Đêm mau đây , chiếc sọ dừa ứ huyết Chiếc xương khô rợn trắng khí tinh anh ! Và rót mau trong hồn ta tê liệt Những nguồn mơ rồ dại , hỡi yêu tinh !
Ta sẽ nhịp khớp xương lên đỉnh so. Ta sẽ ca những giọng của Hồn Điên Để máu cạn , hồn tàn , tim tan vỡ Để trôi đi ngày tháng nặng ưu phiền!
Để hưởng lấy một giờ không tục lụy Để uống vào mốt phút chết say sưa ! Nhạc trần gian khôn vui hồn quạnh quẽ Rượu trần gian gây nhớ vết thương xưa.
HAI CÂU HỎI
"Ta là ai?" như ngọn gió siêu hình Câu hỏi hư vô thổi nghìn nến tắt "Ta vì ai?" khẽ xoay chiều gió bấc Bàn tay người thắp lại triệu chồi xanh
NẮNG MAI
Bóng đêm tan trên đồng xanh vô tận Nắng trời bay phấp phới bọc muôn cây Chốn cao xa , trên trán giời không giới hạn Làn tóc mây đùa rỡn bảo nhau bay.
Cả vũ trụ biến dần ra ánh sáng , Nước sông Linh hòa lẫn nắng trời mưa , Nắng trời tươi , tưng bừng bay tán mạn Gợi lòng ta bao dấu vết xa xôi.
Ta vẫn thấy hồn ta buồn ủ rũ Và cõi lòng dày đặt bóng đêm mờ Vì , bạn ơi , trong bao tia nắng rỡ Tia nào đâu rơi tự nước Chàm ta?
NHỮNG SỢI TƠ LÒNG
Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữa Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi Xuân đừng về ! Hè đừng gieo ánh lửa ! Thu thôi sang ! Đông thôi lại não lòng tôi !
Quả đất chuyển đây lòng tôi rung động Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư Vô ! Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụng Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ !
Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy ! Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ ! Chiều đông tàn, như mai xuân lộng lẫy Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư !
Tạo hóa hỡi ! Hãy trả tôi về Chiêm Quốc ! Hãy đem tôi xa lánh cõi trần gian ! Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt ! Muôn vui tươi nhắc mãi vẻ điêu tàn !
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh, Một vì sao trơ trọi cuối trời xa ! Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo ! TÌM ĐƯỜNG
Nửa thế kỷ tôi loay hoay Kề miệng vực Leo lên các đỉnh tinh thần Chất ngất Theo các con đường ngoắt ngoéo chữ chi Gẫy gập Mà đâu được gì ? Khi tôi cưỡi trên mây Thì máu người rên dưới đất Mẹ hỏi tôi - Con lên cao mà làm chi? Mẹ Ở dưới này cơ cực Về đi ! ôi ! con đường không ra đường của kẻ tìm thơ Cái thơ không ra thơ của kẻ tìm đường Đã gần hết thời gian của tôi ở trên trái đất Mà tôi chưa có thể trả lời cho mẹ. Mẹ đâu biết cho rằng: Hoa tôi hái trên trời Cũng chính là nước mắt Dưới xa kia
XUÂN
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu Đem chi xuân lại gợi thêm sầu? -- Với tôi, tất cả như vô nghĩa Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau !
Ai đâu trở lại mùa thu trước Nhặt lấy cho tôi những lá vàng ? Với của hoa tươi, muôn cánh rã, Về đây đem chắn nẻo xuân sang !
Ai biết hồn tôi say mộng ảo ý thu góp lại cản tình xuân ? Có một người nghèo không biết tết Mang lì chiếc áo độ thu tàn !
Có đứa trẻ thơ không biết khóc Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran !
Chao ôi ! mong nhớ ! ôi mong nhớ ! Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.
|
|
|
|
|
| |
|
| |
| | |
|